Thứ Hai, 10/11/2025
27.3 C
Ho Chi Minh City
spot_img

“Thương Cha” – Sắc son tâm hồn qua từng cung bậc cảm xúc của tác giả Nguyễn Đình Trung.

Lẽ thường, một người làm con hiếu thảo thì bao giờ cũng quan tâm đến song thân của mình tức là cha và mẹ với tình cảm thương yêu, kính trọng như nhau. Trong thơ, có điều lạ. Xưa nay thơ viết về mẹ rất nhiều và nhiều bài sâu sắc, cảm động. Thơ viết về cha rất hiếm và hiếm có bài hay, gây chấn động tâm tình. Tác giả Nguyễn Đình Trung với bài thơ Thương cha đã để lại trong tâm hồn người đọc dư âm không dứt về tình thương sâu sắc mà người con trai dành cho cha của mình

Tác giả Nguyễn Đình Trung

THƯƠNG CHA

Cha nay hơn chín mươi xuân
Gian lao vất vả bước chân dặm trường
Một thời đánh Pháp kiên cường
Vết thương đánh Mỹ vẫn thường hành thân

Tuổi già răng Cha rụng dần
Chỉ còn hai cái hành quân cùng Người
Cha đùa một cái để cười
Một cái nhấm nháp vị đời xem sao

Ngày kia sóng nổi ba đào
Hai chiếc răng lại cồn cào đớn đau
Cha già thao thức đêm thâu
Mong đến trời sáng nói câu tạ từ

Ta cùng ngươi tự ngày xưa
Vào sinh ra tử sớm trưa một lòng
Nay ta tóc bạc lưng còng
Ngươi không ở lại tận cùng với ta

Đành lòng ta phải chia xa
Buồn thương cũng lắm thiết tha cũng nhiều
Cha cười móm mém đáng yêu
Lòng con quặn thắt bao nhiêu tâm tình

Thương cha tuổi trẻ chiến chinh
Nay già sớm tối thắm tình cháu con
Vâng lời cha tấm lòng son
Ơn đền hiếu đáp nước non nghĩa tình

Cuộc đời dâu bể phù sinh
Thời gian còn mãi dáng hình của cha…

NĐT.2023

Tác giả không cố đuổi theo kỹ thuật, đẽo gọt, sử dụng ngôn từ sao cho độc để có được bài thơ hay. Anh chỉ ghi lại cảm xúc của mình bằng lời lẽ bình dị, chân thành, mộc mạc xoay quanh câu chuyện vui: người cha già tiễn biệt hai cái răng cuối cùng của mình. Chất thơ có được lại nằm trong chính tình cảm mộc mạc, chân tình dấu kín buồn thương ấy. Bài thơ kể chuyện nhưng mượn sự để cốt nói tình. Thơ là vậy, sự và tình đi cùng nhau, nâng đỡ cho nhau. Không có sự thì khó có điểm tự cho tình thơ chắc. Không có tình thì khó có ý thơ sâu, không có tìmh thì còn gì là thơ.


Bài thơ của Nguyễn Đình Trung vui, dí dỏm, ấm áp tình cha con nhưng lại làm ta rưng rưng với hai câu kết: Cuộc đời dâu bể phù sinh/ Thời gian còn mãi dáng hình của cha
Dáng hình người cha ấy sao có thể phai mờ trong tâm trí anh. Bởi vì dáng hình ấy mang cả một cuộc đời vất vả, hi sinh, gian khổ – là một phần máu thịt cuộc đời thể xác và tâm hồn của người con hiếu nghĩa Nguyễn Đình Trung!

spot_img

Tin mới đăng

Bài liên quan

Trung Tâm UNESCO Văn Hoá Thông Tin Truyền Thông Bảo Trợ Thông Tin Giải Bóng Đá Truyền Thống Đồng Hương Kỳ Anh – Hà...

Không khí khai mạc rộn ràng – kết nối đồng hương xa quê Sáng ngày 02/11/2025, tại Sân bóng Nguyên Phát Sport...

Gặp Gỡ Cán Bộ Thành Viên Tiêu Biểu Trung Tâm UNESCO Văn Hoá Và Thông Tin Truyền Thông: Võ sư Trần Công Phúc –...

Từ cậu bé đứng tấn giữa nắng gắt đến người gieo hạt võ đạo và thiện lành cho cộng đồng. Buổi sáng ở võ đường Đông Hải Tây Sơn (TP. Hồ Chí Minh), tiếng hô đồng thanh của hàng chục học viên vang vọng. Ở giữa, người đàn ông dáng rắn rỏi, ánh mắt kiên định và giọng nói dõng dạc đang uốn nắn từng động tác cho học trò. Ít ai biết rằng, người võ sư ấy – Trần Công Phúc – đã đi qua hơn hai mươi năm khổ luyện, vượt qua vô vàn thử thách để hôm nay trở thành người lan tỏa tinh thần thượng võ và lòng nhân ái Việt. Từ nỗi đau đứng tấn đến triết lý sống bằng võ đạo Năm 14 tuổi, khi nhiều đứa trẻ còn ham chơi, Công Phúc đã chọn con đường khổ luyện. Trong 10 ngày đầu nhập môn, cậu bé chỉ được… đứng tấn. Không đòn thế, không bài quyền. Đôi chân run rẩy, toàn thân nhức mỏi, nhưng cậu không bỏ cuộc. “Võ thuật dạy tôi kiên nhẫn. Mồ hôi và nước mắt là học phí của ý chí,” anh nhớ lại. Nhờ ý chí bền bỉ, anh trở thành võ sĩ, rồi huấn luyện viên, và nay là võ sư sáng lập võ đường Đông Hải Tây Sơn, nơi anh gửi trọn tâm huyết gìn giữ võ thuật Bình Định truyền thống và khơi dậy tinh thần võ đạo – nhân, nghĩa, lễ, trí, tín – trong thế hệ trẻ. Võ đạo – Nền tảng của lòng nhân ái Khác với hình ảnh nghiêm khắc thường thấy của võ sư, Trần Công Phúc luôn xuất hiện với nụ cười hiền hậu. Anh nói: “Dạy võ là để dạy người. Võ không chỉ là sức mạnh, mà là lòng nhân.” Ở võ đường của anh, những bài học đầu tiên không phải về quyền cước mà về kỷ luật, tôn sư trọng đạo và lòng biết ơn. Anh dạy học trò cúi chào khi vào sân, cúi đầu cảm ơn khi ra về — những điều nhỏ bé nhưng chính là võ đạo sống. Từ tinh thần ấy, anh còn mở các lớp võ miễn phí cho trẻ em khó khăn, đồng hành cùng các chương trình từ thiện, trao quà cho người nghèo và học sinh vùng sâu vùng xa. Võ đường của anh không chỉ là nơi rèn luyện thân thể, mà còn là ngôi trường nhân cách, nơi võ thuật được dùng để giúp đỡ và gắn kết con người. Giữa thương trường và võ đường – Một trái tim duy nhất Ngoài võ thuật, Trần Công Phúc còn là một doanh nhân trẻ thành đạt trong lĩnh vực bất động sản. Dù ở vai trò nào, anh vẫn giữ một triết lý chung: làm gì cũng cần có chữ Tâm. Gia đình nhỏ – người vợ hiền và cô con gái đáng yêu – chính là hậu phương vững chắc giúp anh cân bằng giữa đam mê, công việc và hoạt động thiện nguyện. “Thành công không chỉ là đạt được điều mình muốn, mà là dùng điều mình có để giúp người khác.”...

Gặp Gỡ Cán Bộ Thành Viên Tiêu Biểu Trung Tâm UNESCO Văn Hoá Và Thông Tin Truyền Thông – ANNA YẾN PHƯỢNG – Hoa...

Người phụ nữ truyền cảm hứng từ thương trường đến âm nhạc Trong làng doanh nhân Việt, hiếm ai vừa thành...

Lễ Tôn vinh tài năng trẻ khoa học công nghệ Việt Nam

Lễ trao Giải thưởng Khoa học công nghệ Quả...